Em người yêu dễ thương nghiện nhún cặc tôi lắm

Từ phía sau, hai bàn tay con trai to lớn đầy sức mạnh nắm giữ ngang eo Phương làm cô bé không bò được nữa. Phương yên tâm, bỏ đi xuống bếp tìm cách giải quyết những vấn đề cấp bách của riêng mình. Chiếc áo sơ mi ca rô hồng bị lật ngược lên tới cổ. Diệu Phương muốn cào cấu, dãy dụa, muốn kêu la, cầu cứu… nhưng không làm gì nổi nữa. Lãm, chỉ còn một bước nhảy nữa là chụp được Phương, đã phải vội vã quay trở về với Thanh. Thanh nghe máu nóng dồn lên mặt, đỏ hết hai tai và gò má, phần vì mắc cỡ, phần vì giận bé Phương, ngượng ngập nói lí nhí trong mồm :
« Em xin lỗi thầy đừng giận, cái này là của con bé… »
Lãm không giận, chỉ bối rối. Và bà Thanh không ngờ lại hư hỏng như vậy. Lãm cao to, tay rộng chân dài, có lẽ đã chụp lại được dễ dàng Diệu Phương nếu như không vấp chân vô một góc bàn ăn. Cô bé ưỡn người như bị động kinh, rú một tiếng nghẹn ngào. Cô bé vén áo dài, tụt quần ngồi xuống sàn nước cạnh bếp… Tiếng nước chảy xè xè không dứt, Phương nhắm mắt, thật dễ chịu !