Cô giáo vú to thổi kèn cho cậu nam sinh học giỏi

Cánh cửa vừa khép lại là bao nhiêu thương nhớ, háo hức trong lòng hai đứa tuôn trào. Đến giờ phút này thì thằng Bảy đã quá mỏi mệt, nó muốn ra cho rồi, nhưng con cu nó vẫn trơ trơ như đá, vững như đồng, nó nắc chậm dần rồi ngưng lại. Con Sống thấy có lý nên đi theo bọn nó vô động xin việc. Thằng Út trả lời giọng hãnh diện: – Tiền Út để dành mà sao Chín cứ hỏi hoài. nhưng Chín sợ anh buồn nên không dám … Đồng bệnh tương lân, con Sống cảm thấy thương hại cho người đồng cảnh, con Sống bước tới gần nạn nhân định hỏi thăm vài câu xã giao. Hai đứa nó biết nhau cả chục năm nay rồi, từ cái hồi sáu bảy tuổi cho đến cách đây mấy năm, hai đứa nó cùng buôn bán trái cây theo mùa ở bến bắc, tụi nó vẫn kêu nhau bằng mày tao, nhưng khoảng chừng vài tháng nay, con Chín tự nhiên nhổ giò, cao lớn, nở nang và đẹp thấy rỏ. Chờ cho con Chín dọn dẹp xong xuôi, thằng Út rủ nó ra sau vườn ngồi dọc bờ sông chơi cho mát, con Chín ngoan ngoản nghe theo lời, hai đứa đi xuyên qua mấy cây mận xum xuê phía sau nhà. Con Sống tuy tướng tá nhỏ nhắn, nhưng nếu ai nghĩ nó yếu đuối là lầm to, một mình nó đã từng đấu với bốn năm thằng là thường. chết em rồi! Thằng Bảy nhào tới ôm con Sống đè lên giường liền.